Nắng biết không nhành cây giờ muốn khóc
Tháng ba về khó nhọc những nhà nông
Nước mương khô làm nứt nẻ ruộng đồng
Chim én liệng một vòng rồi trốn biệt.
Nắng chói chang cây chẳng còn lộc biếc
Xác xơ cành nên mải miết trông mưa
Mây ngang trời đã tích tụ được chưa
Hay lãng quên để đưa chiều vào tối?
Tiết tháng ba nắng ngập tràn trên lối
Bước ra đường đeo vội chiếc khẩu trang
Chút dỗi hờn ta giận tháng ba sang
Làm hanh hao khiến làn da rám mốc
Nắng tháng ba sấy tâm hồn khô khốc
Sao vẫn còn ẩm mốc mãi vần thơ
Nắng như thiêu xin đốt hết dại khờ
Đốt luôn cả nỗi buồn giờ đã cũ…!
Lan Tran 01/03/2019