Vì mình thương nên để người ở lại, bơ vơ giữa cái nắng tháng năm đỏ bừng đôi má.
Cơn dông chiều thì thùng trong lồng ngực, nghe như một góc trời chỉ có tiếng mưa rơi.
Hạ xôn xao, phố người mùa yêu vội, những đôi bàn tay nắm chặt hối hả qua từng con nắng đầu mùa. Ở bên này đường, đôi giày bé nhỏ vẫn chầm chậm tung tăng, lang thang khắp các phố dài quen thuộc. Giữa mùa hoa nắng, lại nghe thèm thuồng một hơi ấm thân quen, một cái khẽ chạm làm rung rinh con tim những ngày loạn nhịp. Này gió trên vòm cao xanh, gởi cho người một khúc trưa an yên mộc mạc. Nắng ơi nhẹ nhàng, đừng bất chợt thổi bùng lên những nhớ nhung mỗi ngày vẫn thường âm ỉ. Làm sao chịu đựng nổi khi trong mắt mình, hai hàng nóng hổi lăn trên đôi má đỏ hây hây. Hạ nhiệt thành mà cũng nhiệt tâm quá đỗi khiến con người ta đôi khi ngây sợ. Trong chói chang ngày dài xòe bàn tay trước mặt không thấy rõ, tưởng như mình đang bay bổng nơi xứ sở thần tiên nào chỉ có những điều kì diệu xa xôi. Và. Xa lạ quá nên không tìm thấy nhau trong thực tại.
Mở mắt choàng tỉnh cơn say, hơi men nồng trong hương gió mùa đủ làm người bên kia đường chấp choáng. Trước mặt là biển rộng mênh mông xanh đến bạt ngàn. Sóng hòa vào khúc ca ngày hạ những thanh âm dạt dào sôi nổi, sóng vẽ lên những gợn đường trắng xóa, dập dìu như khúc tình ca lang bạt tháng năm dài. Một triền cát bình dị trong tiềm thức, có chiếc bóng âm thầm theo sau nụ cười bé con. Một nửa trời mây yên yên dong ruổi, một nửa phố người lặng lặng đôi chân.
Ta vẫn mơ về nhau trong tiếng tích tắc của đêm dài không ngủ, vương đôi tay chạm vào khoảng không – một ánh nhìn thân thương mà khắc khoải xa vời. Những chiều bên sông để mặc lòng mình lan man theo từng cơn gió, ngước nhìn chiếc cầu lớn oằn mình một quãng đời xô bồ chông chênh. Bình yên là khi chiều tàn nhợt nhạt, nghe hơi thở của chính mình vọng lại trong không gian. Và tan theo từng dòng mông lung ngày hạ.
Vì mình thương nên để người ở lại…